Hôm rồi Helen có đọc được một câu rất hay, đại ý thế này: Người hạnh phúc là khi sáng mở mắt ra thì muốn đi làm, chiều hết giờ làm lại muốn về nhà. Nghe thật đơn giản phải không cả nhà? Hạnh phúc cuộc sống dường như chỉ gói gọn ở vài ba điều quen thuộc, là cái sự thôi thúc trong lòng với công việc và với gia đình. Vậy là đủ.

Nếu xét theo tiêu chí trên, Helen quả thực là một người hạnh phúc. Helen dành 50% cuộc sống của mình cho công việc, cho sáng tạo, cho niềm đam mê ẩm thực và kết nối mọi người. 50% còn lại Helen dành cho gia đình thân yêu của mình, với bố mẹ, chồng con, anh chị em họ hàng và cả bạn bè nữa. Tỷ lệ cân bằng này là cách để mỗi bước chân Helen luôn tiến về phía trước: nếu hôn nhân không được như ý muốn hoặc công việc phát triển không đúng theo mong đợi thì có chăng, những bất trắc này chỉ là một vài ba mảnh khuyết chứ không hoàn toàn là dấu chấm hết cho cuộc sống của mình.

Helen cũng rất ít đặt kỳ vọng vào người khác, đặc biệt là những kỳ vọng hướng đến sự mẫu mực, hoàn hảo hay thành công. Thay vì kỳ vọng con cái sau này sẽ trở nên giỏi giang xuất chúng, Helen chỉ mong các con mình học được cách thương yêu, bảo bọc nhau là đủ. Thay vì mong đợi chồng mình như các nam thần Hàn Quốc hay những nhân vật soái ca trong các bộ phim, câu chuyện lãng mạn nào đó – những người đàn ông “biết tuốt”, tinh tế, thấu hiểu suy nghĩ, mong muốn của chị em phụ nữ, Helen sẽ chọn chủ động chia sẻ, trao đổi với ông xã của mình. Nếu mình nói rồi mà vẫn không được đáp ứng thì mình kiếm cách tự làm thôi ? Phụ nữ độc lập không đợi hạnh phúc từ người khác mang đến, mà sẽ luôn tự mình tạo ra hạnh phúc phải không cả nhà nhỉ?

Mặc dù không đặt kỳ vọng vào người khác nhưng Helen có những kỳ vọng cho chính mình, vì hơn ai hết, Helen luôn hiểu rõ mong muốn, khả năng của bản thân. Kỳ vọng dưới một góc nhìn thực tế là động lực để Helen tạo ra những điều ý nghĩa, cho cuộc sống của bản thân và cho mọi người xung quanh. Những kỳ vọng của Helen gồm một vài điều nho nhỏ và “cũng rất chị em phụ nữ” như sau:

– Nỗ lực giữ gìn vóc dáng, chăm chút cho ngoại hình của mình, không chỉ để đảm bảo sức khoẻ tốt cho bản thân mà còn là cách để Helen thể hiện sự tôn trọng khán giả, những người sẽ “giao tiếp” với Helen bằng hình ảnh, thông qua ống kính máy quay.

– Giữ vững sự độc lập của bản thân, cả về tài chính lẫn suy nghĩ, cảm xúc và cách xử lý, giải quyết mọi việc.

– Giữ quan hệ tốt với bố mẹ và các thành viên trong gia đình mình.

Tuy kỳ vọng là động lực để tiến về phía trước nhưng Helen lại không có quá nhiều mục tiêu về tiền bạc danh vọng. Đối với của cải vật chất, Helen tâm niệm, chỉ cần biết đủ là đủ. Quan trọng hơn vẫn là tình thương và sự quan tâm mà Helen và mọi người cùng dành cho nhau: Nếu ở đỉnh cao của danh vọng mà đơn độc không ai chia sẻ thì thật đáng tiếc. Nếu trong khổ đau, hoạn nạn, bệnh tật mà vẫn có người kề bên chăm sóc, hỏi thăm, giúp đỡ thì thật trân quý.

Helen dần nhận ra, được tiếp tục làm những công việc quen thuộc của mình, được gặp gỡ những gương mặt thân thương của mình thực sự là một niềm hạnh phúc an yên trong tâm hồn. Hôm nay có vững lòng thì ngày mai bước chân mình mới tiến về phía trước được, phải không cả nhà?

Helen