Có lần Helen hỏi ông nội, điều gì khiến ông tự hào nhất. Chẳng phải mất thời gian đắn đo suy nghĩ, ông nội liền trả lời: ông tự hào nhất về 8 người con của mình. Dù cho nhiều khó khăn vất vả nhưng cả đời ông bà nội đã luôn cố gắng để nuôi dạy các con nên người, cho các con học hành đến nơi đến chốn. Sau này tuy mỗi người một nghề, một vai trò trong xã hội nhưng anh em đều thuận hoà, sống lương thiện cả.

Suốt những năm Helen sống xa nhà, vào mùa Tết, Helen nhớ nhất khung cảnh đại gia đình quây quần bên ông nội, cùng nhau nhâm nhi tách trà nóng, thưởng thức vài lát mứt gừng, đợi tới lượt nghe ông đọc thơ tặng mình rồi nhận lì xì từ ông. Đều đặn suốt gần 30 năm từ khi bà nội Helen qua đời lúc Helen tầm 10 tuổi, ông nội đã luôn chắt chiu, giữ lửa cái tinh thần Tết sum vầy ấm áp cho cả đại gia đình 4 thế hệ với số lượng con cháu lên đến mấy chục thành viên ❤️

Ông nội thường dành một khoảng thời gian nhất định trong ngày để tập thể dục hoặc dạo bộ dọc bờ sông. Ngoài tập luyện đều đặn, ông cũng rất kỹ càng, chọn lọc trong việc ăn uống. Khi có thời gian rảnh, ông sẽ chế cái này, sửa cái kia. Nhiều khi trong nhà có cái ca sứt quai, thay vì chỉ cần ra chợ mua cái ca mới về thay thế, ông loay hoay lắp ghép một hồi, thế là…úm ba la, cái ca tưởng như bỏ đi đã được được tân trang trở lại.

Ông nội còn có một giai thoại cãi lời bác sỹ mà đến nay cũng không ai lý giải được ? Năm ông nội 80+ tuổi, sau một đợt ốm, bác sĩ chẩn đoán ông bị ung thư. Người bình thường nghe đến ung thư chắc hẳn phải suy sụp ít nhiều. Thế nhưng, trong khi các cô chú bác trong nhà phần nào chuẩn bị tinh thần đối mặt với những bất trắc sắp xảy ra thì ông nội vẫn lạc quan vui vẻ như không có chuyện gì cả. Ông cương quyết rằng, bác sỹ đã chẩn đoán sai, ông hiểu sức khoẻ của ông nhất và không một ai có thể thay đổi được niềm tin này. Không biết bác sỹ có chẩn đoán sai hay không nhưng rõ ràng ông nội vẫn tằng tằng sống khoẻ đến năm ông 97 tuổi!

Mãi cho đến một tháng trước khi qua đời, ông vẫn tự mình chăm sóc bản thân mà cần rất ít sự giúp đỡ của con cháu. Duy nhất chỉ trong 1 tháng cuối cùng này, tuy đầu óc ông còn tỉnh táo, minh mẫn, thậm chí ông vẫn còn cầm viết được, cơ thể ông nội đã như một cỗ máy rệu rã, phần lớn đều không thể cử động theo ý muốn của ông. Mọi hoạt động thông thường của ông nội do đó sẽ có người hỗ trợ. Nhiều lúc ngán ngẩm, ông còn bảo, sao ông trời không cho ông đi cho nhanh cho rồi mà cứ rề rề phát mệt ?

Cuộc sống cũng thật là lạ. Lắm lúc vô thường, nay có mai mất, ngắn ngủi, mong manh trong phút chốc nhưng đến lúc muốn nhắm mắt xuôi tay nhanh chóng thì lại không dễ dàng gì.

Hôm nay giáp 49 ngày ông mất, Helen cầu mong linh hồn ông vượt qua thế giới tối tăm, vãng sanh an lạc tại nơi suối vàng.

Biết đâu giờ này ông bà Nội Helen đang dắt tay nhau đi dạo ở một bờ sông nào đó, mọi người nhỉ? ?

P.s. tấm hình hiếm hoi Helen chụp riêng với ông từ 15 năm trước.

Helen cùng ông nội